Kế hoạch yêu đương không biết xấu hổ của tôi.
Tôi là một sinh viên nghèo từ miền Trung ra Hà Nội học tập. Sau nhiều năm nỗ lực, tôi sắp đạt được ước mơ. Hành trình của tôi đầy gian nan, là cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm. Tôi từng có những mối tình sinh viên lãng mạn, nhưng sớm nhận ra rằng tình yêu không thể bù đắp cho nỗi khổ vì nghèo. Khao khát thành công đã khiến tôi phải từ bỏ những cuộc hẹn với những cô gái đi xe đạp, và tôi quyết định yêu "thông minh" hơn. Tuy nhiên, với xuất thân tỉnh lẻ và không có gì nổi bật, tôi đành phải hạ thấp tiêu chuẩn chọn bạn gái.
Khi bạn bè tôi yêu những cô gái giàu có, tôi lại chọn một cô gái bán cơm. Nhiều người cười chê, nhưng tôi biết đây là tình yêu thật sự. Cô ấy chăm sóc tôi tận tình và tôi được ăn cơm ngon miễn phí suốt đại học. Tôi chỉ xem đây là tình yêu sinh viên, không nghĩ sẽ lâu dài. Sau khi ra trường, tôi cảm thấy cô ấy không còn phù hợp với vị trí của mình, nên đã chia tay, mặc dù trong lòng có chút day dứt.
Khi trưởng thành, tôi trở nên nghiêm khắc hơn với bản thân trong việc tìm kiếm tình yêu. Tôi mới bắt đầu kiếm tiền và không muốn phung phí vào người phụ nữ khác ngoài mẹ. Tôi chọn một cô gái dịu dàng, có chút địa vị và gia cảnh tốt, vì tôi tin rằng để xây dựng hạnh phúc gia đình, cần có sự thực tế. Lãng mạn giờ chỉ là gia vị, không còn là yếu tố chính. Tôi chấp nhận chi 10% lương cho tình yêu, nhưng không thể yêu một cô gái nghèo vì tôi chưa đủ khả năng lo cho bản thân, chứ đừng nói đến cô ấy.
Chúng tôi yêu nhau gần 2 năm và chuẩn bị kết hôn thì giám đốc công ty để mắt đến tôi, muốn giới thiệu con gái ông. Dù áy náy với vợ sắp cưới, tôi không thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn: thăng tiến, căn hộ cao cấp và hồi môn giá trị. Tôi nhận ra nếu tiếp tục với người yêu hiện tại, tôi sẽ mất 50 năm để có những thứ đó. Tuy nhiên, con gái giám đốc lại mắc dị tật bẩm sinh, khiến tôi nhận ra đây là một cuộc mua bán: họ cần tôi để có duyên, còn tôi cần tài sản. Tôi đã xin thời gian để suy nghĩ về quyết định này.
Tôi yêu cô gái đã bên tôi 2 năm, nhưng cũng khao khát một con đường tắt dẫn đến địa vị cao hơn. Tôi sợ cuộc sống gia đình lạnh lẽo với một người vợ khuyết tật và lo lắng về những cãi vã, thiếu thốn. Tôi không muốn trở thành một người đàn ông bất tài, sống nghèo nàn suốt đời. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ yêu vợ mới vì tiền và danh vọng. Ngày cưới đã gần, nhưng đêm qua tôi không thể ngủ. Phải chăng tôi đang đi sai đường? Tôi đang sống thực tế hay quá nhẫn tâm?


Source: https://afamily.vn/ke-hoach-yeu-vo-liem-si-cua-toi-20120724054957159.chn